Liên sống ở một vùng quê nghèo cách rất xa ngoại ô thành phố Huế. Gia
đình của Liên cuộc sống vô cùng chật vật. Cha mẹ cô bé suốt ngày phải nai
lưng ra làm thêm. Tuy họ nhận rất nhiều công việc khác nhau, chính có, phụ
cũng có nhưng vẫn không đủ nuôi no bụng hai đứa con gái. Em Liên năm
nay đã lên lớp sáu, càng lên nhiều lớp thì lại càng tốn tiền học phí. Hết tiền
nọ đến tiền kia, cha mẹ Liên hễ nhận được đồng lương nào phải tiêu ngay
đồng ấy, hiếm khi nào trích ra được dăm bảy xu để dành. Liên rất thương
cho hoàn cảnh của cha mẹ mình, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào được.
Cô bé chỉ còn cách học thật giỏi để sớm vào được đại học, rồi tìm cách vừa
học vừa đi làm thêm để có tiền trang trải cho gia đình.
Cũng còn may, từ nhỏ Liên đã tỏ ra chăm chỉ và vô cùng thông minh. Cô bé
liên tục đạt được những thành tích cao về học tập, điều này đã an ủi cha mẹ
Liên rất nhiều. Và năm nay, Liên chính thức đậu vào trường Đại Học Kinh
Tế, cô bé sẽ ra Đà Nẵng học trọ.
Liên rất hồi hộp khi sắp được sống ở một môi trường hoàn toàn mới, không
còn phải suốt ngày tay nắm chân đất, lao động vất vả nữa. Hôm nay cô bé sẽ
lên đường đến nhà trọ mà cha mẹ đã tìm và đặt trước cho cô. Trên xe bus,
Liên chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể dễ dàng ngắm nhìn quang cảnh
xung quanh. Bất ngờ, có một bà cụ đến xin ngồi ngay ghế bên cạnh.
“Cháu nhích vô cho bà ngồi với nhé” Bà cụ nói với cô bé bằng một vẻ rất
hiền từ
“Dạ” Liên lễ phép thưa và làm động tác mời bà cụ ngồi xuống
Trên tay bà cụ cầm một cái giỏ gì đó rất lớn, miệng giỏ lại bịt kín nên Liên
không thể thấy trong đó có gì. Bắt gặp cái nhìn tò mò của Liên, bà cụ cười
và hỏi:
“Cháu nhìn cái gì đấy ?”
“Dạ, không có gì ạ” Liên vội nói rồi quay đầu đi
“không sao” Bà cụ cười “cháu đừng ngồi xa đi thế, lại gần đây nói chuyện
với bà”
Bà cụ có vẻ ân cần và rất thân thiết, cách cư xử của bà khiến Liên có cảm
giác vô cùng ấm áp và dễ chịu.
“Cháu đi đâu ?” Bà cụ hỏi
“Cháu ra thành phố học bà ạ”
“Ồ” Bà cụ lại hỏi “thế nhà cháu ở đâu”
“Nhà cháu ở Huế, xa lắm bà ạ”
“Thế à”
Bà cụ gật gù, vô tình làm rơi cái giỏ, múi thắt đầu giỏ hơi chệch ra lộ nguyên
một mảng sợi đen óng. Liên lật đật nhặt cái giỏ cho bà cụ, cô bé không khỏi
tò mò liếc mắt nhìn vào mảng sợi đen đó.
“Trong giỏ là gì thế ạ ?” Liên thận trọng hỏi khi trao trả cái giỏ cho bà cụ
“Tóc đấy cháu ạ” Bà cụ cười nói
“Ồ!” Liên kêu lên kinh ngạc, vẻ mặt cô tỏ ra hơi sợ
“Cháu đừng sợ” Bà cụ vội trấn an khi nhìn thấy vẻ mặt cô bé
“Dạ” Liên nói “nhưng số tóc đó để làm gì vậy ạ ?”
“Ồ, bà đem chúng đi bán đấy cháu”
“Bán ở đâu vậy hả bà ?”
“Bán cho mấy tiệm làm tóc, họ dùng để nối tóc cho những cô gái trẻ”
“Tóc này bà lấy ở đâu vậy ạ ?” Liên nhìn xuống, cái giỏ rất lớn. Lúc nãy
cầm lên Liên cũng cảm thấy hơi nặng, nếu mà trong giỏ chỉ đựng toàn là tóc,
vậy thì chắc hẳn số lượng tóc này phải nhiều ghê lắm.
“Bà ở trong chùa, đến mùa đi tu, người ta xuống tóc, bà thường nhặt lấy rồi
đem bán đấy cháu”
Vậy là tóc của người tu hành. Trời đất, Liên chợt rùng mình. Vậy là mấy bộ
tóc giả cũng có thể do tóc thật tết thành. Thế mà từ đó đến giờ Liên cứ nghĩ
chúng được làm bằng ni-lông hay gì đó. Nhưng nói gì thì nói, chứ tóc mà
cũng buôn bán được thì thật là… Nhưng mà nếu vậy thì cũng tốt. Mẹ Liên bị
chứng rụng tóc, nếu có dịp thì Liên cũng muốn mua cho bà một bộ tóc giả.
Chừng hai tiếng sau, Liên thiếp đi lúc nào không biết. Trong giấc mơ, Liên
bỗng nhớ đến mẹ của mình. Không hiểu vì sao nhưng tóc bà ngày càng rụng
xuống nhiều hơn. Ban đầu bà chỉ thấy có vài sợi rơi xuống lúc đang chải
đầu. Vì ít quá nên bà cũng không để ý, nhưng về sau, ngày nào bà cũng phải
lấy hai ngón tay quấn hơn cả mớ tóc rụng rồi vứt đi. Liên thường vô tình
nhìn thấy mấy cuộn tóc đó của bà, những lúc như thế, cô bé cảm thấy rất đau
lòng. Mỗi buổi tối ngồi nói chuyện với mẹ mình, Liên thường ngắm mái tóc
của bà, chúng giờ đây thưa thớt vô cùng, có thể nhìn rõ cả lớp da đầu trắng
hếu bên trong. Liên vuốt tóc mẹ với nỗi buồn vô hạn, nếu có thể thì cô bé
muốn đổi cho bà mái tóc dày óng ả của mình.
Trước khi xuống trạm, Liên cố hỏi bà cụ:
“Bà ơi, ngoài lấy tóc ở chùa, bà còn lấy ở đâu nữa không ạ”
Bà cụ cười hì hì rồi phất tay đi mất, chỉ lấp lửng vài câu:
“Ở đâu mà chẳng có hả cháu, tóc trong thiên hạ thiếu gì”
Liên cười lớn:
“nói như bà thì làm gì có ai bị hói”
Vài tháng sau, Liên đã dần ổn định được sinh hoạt lẫn cuộc sống học tập của
mình. Cô bé không ở trọ trong cùng khu tập thể trường mà thuê riêng ở một
nơi khác, giá rẻ và tự do hơn. Ngôi nhà đó không xa lắm nhưng nằm trong
một con hẻm sâu có khá nhiều ngã rẽ rộng. Buổi tối Liên không thích ra khỏi
nhà vì ở đó chung quanh rất vắng vẻ. Người ở đây có thói quen đi ngủ rất
sớm, chín giờ tối đã vội tắt hết đèn điện. Tạo nên một bầu không gian khá
ảm đạm và lặng lẽ. Ngôi nhà Liên thuê tổng cộng có bảy người cùng ở. Mọi
người nằm chung trong một căn phòng khá lớn, không có giường mà chỉ trải
ra bảy cái nệm mỏng, xếp song song thành hai hàng đối xứng nhau. Tất cả
người trọ trong nhà đều là con gái và cùng học chung một trường đại học.
Tuy có vài người hơn tuổi, cao nhất đã lên tới năm ba rồi nhưng vì là con gái
nên dễ kết thân, mọi người đối xử với nhau như chị em trong nhà.
Dần dà, Liên cũng làm quen được với rất nhiều bạn mới. Cuộc sống của
Liên trở nên dễ chịu hơn và gần như đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất
đời cô bé. Thời gian trôi qua, Liên bắt đầu tìm kiếm công việc để làm thêm.
Tính tình năng động nên cô bé rất được lòng mọi người chung quanh. Có
một tiệm bán trà sữa mời Liên với số tiền công khá cao, nhưng cô bé nghĩ đã
làm thì nên làm một việc gì đó ý nghĩa hơn. Vậy là cô bé xin phụ xử lý đĩa
nhạc cho một CD shop. Vừa có thời gian rỗi lại vừa làm quen với vi tính.
Năm học cứ thế yên ả trôi đi cho đến khi Liên nhận được một bức thư từ nhà
gởi lên. Nội dung thư báo là cha Liên đã thất nghiệp. Người ta nghi ngờ ông
ăn cắp nguyên vật liệu để bán kiếm lời. Tin dữ làm Liên choáng váng, cô bé
không thể tin được cha mình lại làm những việc như thế. Sau ngày hôm đó,
Liên có cảm giác hơi chán và mệt mỏi. Cô bạn thân ở cùng chỗ trọ tỏ ra rất
thông cảm. Mỗi buổi tối cả hai thường tâm sự với nhau. Những cuộc tán gẫu
thường làm vơi đi nỗi nhớ nhà của hai cô gái trẻ. Hai người chuyện gì cũng
có thể kể cho nhau nghe, dần dần, họ trở nên vô cùng thân thiết. Liên trở nên
thoáng và khá bất cẩn trong việc giữ gìn tài sản cá nhân. Một lần ổ khóa tủ
của Liên bất ngờ bị hư, cô bạn đó đề nghị dùng chung ổ khóa tủ với Liên.
Một buổi tối nhân ngày lễ Halloween, cô bạn thân của Liên bảo muốn đi
chơi ở một câu lạc bộ rất vui gần trường. Cô ta rủ Liên đi cùng vì không
thích đánh lẻ, vả lại cũng muốn cho Liên thư giãn một chút. Dù không mấy
hứng thú nhưng nể bạn năn nỉ, Liên đành ậm ừ đồng ý. Đến giờ hẹn, hai cô
bạn dắt nhau đi đến câu lạc bộ đó.
Không khí huyên náo và ầm ĩ làm Liên hơi choáng và khó chịu, chỉ một lúc
là cô bé đã muốn đi về. Vừa định bảo với cô bạn Liên muốn về trước, ấy vậy
mà thoáng cái, cô ta đã biến đi đâu mất. Hai tiếng sau, Liên bắt đầu bực
mình vì phải chờ đợi trong cái không khí quá ồn ào này. Cô bé quyết định ra
về trước mà không thèm đợi bạn đi cùng nữa.
Lúc về nhà, Liên thấy căn phòng nhộn nhịp hẳn. Thắc mắc hỏi thì được một
chị năm ba trả lời:
“Em xem thử mình có bị mất gì không, hình như chúng ta vừa bị trộm”
Liên hốt hoảng chạy về chỗ để hành lý, lục lọi một hồi rồi cô bé mới chợt lá
toáng lên:
“Thôi chết rồi, tiền làm thêm và tiền để dành của em mất hết cả rồi?!”
“Sao? Có thật không?”
Liên ngồi bệt xuống òa ra nức nở, những người bạn cuả Liên thay phiên
nhau an ủi cô bé, nhưng nỗi tiếc nuối cứ làm cho Liên khóc mãi không thôi.
Kiểm tra kỹ mới biết chẳng có ai mất mát gì cả. Ai cũng cất kỹ đồ đạc và
khóa chốt cẩn thận. Chỉ có mỗi Liên dùng chung khóa với cô bạn đó mới bị
lấy hết tiền bạc. Hành lý của cô ta đã được đem đi từ trước, nhân lúc dụ khị
được Liên chùn chân ở câu lạc bộ thì cô ta đã tìm cách lẻn về nhà, trộm tiền
rồi chuồn đi. Cùng lúc đó, quán CD shop cũng chuyển địa điểm đến một nơi
xa hơn, Liên không theo được, thế là cô bé cũng đành nghỉ việc. Tài chính
eo hẹp cộng với số học phí đại học sắp đến kỳ phải chi nộp. Liên nhất thời
lâm vào thế bí, cô bé đành phải hỏi mượn các cô bạn cùng phòng. Dù hết
lòng giúp đỡ nhưng cái gì cũng phải có giới hạn. Cố lắm Liên mới giải quyết
được phần học phí, nhưng sinh hoạt ăn ở thì phải làm sao? Còn chưa nói cô
bé phải kiếm tiền trả nợ lại cho các bạn nữa.
Cảm thông với hoàn cảnh của bạn mình. Hà, một cô bạn gái khá thân học
cùng lớp thường xuyên an ủi và động viên Liên.
“Thôi đừng buồn nữa, từ từ thì cũng kiếm được tiền thôi”
“Nhưng làm thế nào chứ, mình đang rối lắm, chẳng biết làm sao cả” Liên
than thở
“À, hay là thế này, mình có một ông chú là thầy trong chùa, ngày mai là
ngày xuống tóc của một số tăng lữ mới. Tụi mình vào chôm số tóc đó rồi
đem bán cho mấy tiệm nối tóc, cũng được kha khá đó nhen.”
“Nhưng làm sao lấy được ?” Liên hồi hộp hỏi
“Ừm, có cách, chiều mai Liên rảnh không, đi với Hà”
Theo như lời hẹn, hai cô gái gặp nhau ở trước cổng siêu thị. Họ cùng đi dạo
và ăn tối với nhau. Liên hơi bối rối và nói nhỏ với Hà khi cả hai đang ở
trong một quầy bán đồ lưu niệm:
“Ê, sao Hà bảo mình đi xin tóc mà”
“Trời đất” Hà ngạc nhiên nói lớn “ai bảo ‘xin’ lúc nào đâu, chôm chứ sao
mà xin được”
Nói xong cô bé nhe răng cười tinh nghịch. Liên cứ riu ríu đi theo như cái
đuôi của bạn mình. Cho đến khoảng bảy giờ, Hà rủ Liên về nhà và bảo:
“Tối nay ba mẹ Hà đi làm ca đêm hết rồi, mỗi mình Hà ở nhà. Tối nay Liên
qua nhà Hà ngủ nha”
Liên thoạt đầu còn hơi băn khoăn nhưng do Hà cứ nói mãi nên Liên đành
chậm rãi gật đầu. Hai cô bé ở chơi với nhau trong nhà đến cỡ chín giờ hơn,
thấy Hà không nhắc gì về việc “chôm tóc”, Liên sốt ruột liền hỏi:
“Nè, sao Hà bảo là mình đi chôm tóc mà, có đi thật không vậy ?”
Hà đang ngồi đung đưa chân trên ghế sa-lon, cô bé tỏ ra lười nhác liếc cái
đồng hồ treo tường. Cô bé thở hắt ra rồi phóng mình khỏi ghế.
“rồi, đi thôi”
Hà dùng xe máy chở Liên đến gần một ngôi chùa khá cũ kỹ. Con đường lạ
hoắc lạ huơ, lại còn cực kỳ khó đi. Nếu Hà không chỉ thì chắc chẳng bao giờ
Liên biết có ngôi chùa này. Nó nhỏ và nằm sâu trông một con đường làng
chưa được tráng nhựa. Sân chùa im ắng không một bóng người. Hà suỵt nhẹ
rồi cho xe vào một gốc tối.
Dân ở đây cũng ngủ sớm chẳng kém gì khu nhà mà Liên đang trọ. Mới (bb)
gần chín rưỡi mà chỗ nào cũng thấy tắt đèn tối thui, chỉ có ánh đèn đường
leo lét, soi còn không đủ đám lá cây ven lề nữa là.
Hai cô bé kéo nhau chạy vụt vào một ngõ tắt, Liên rùng mình khi thấy hai
bên cạnh mình toàn lá là lá. Gió lạnh cứ lùa vào xào xạc làm Liên chợt cảm
thấy ớn lạnh. Rốt cục thì Hà cũng dừng lại và dặn dò Liên:
“Nghe nè, tóc người ta cất trong khu nhà kho, Liên đi theo mình và đừng hỏi
gì hết, nghen”
Liên ậm ừ. Hà luồn mình qua một cái cửa hẹp, sau đó nắm tay Liên kéo qua
luôn. Bên trong cánh cửa trồng một loài hoa gì đó, tối quá nên Liên chẳng
thể nhận dạng rõ ràng được. Chỉ biết chúng có rất nhiều gai và mọc um tùm
xung quanh. Rất dễ chạm phải.
“Cẩn thận nhen” Hà thầm thì
Liên cố lắm mới vượt qua được đống hoa đầy gai bụi đó, nhưng vô tình, một
sợi gai móc phải mái tóc dày của cô bé.
“ối” Liên kêu lên đau đớn
“sao thế ?” Hà dừng lại hỏi
“mình bị kẹt, nó níu tóc mình”
“để mình xem”
Hà nói rồi quay người lại. Cô bé lẹ làng vung tay, lập tức mấu tóc tuột ra
khỏi cành gai ngay. Liên cảm ơn rồi nhanh chóng theo bạn chạy ra khỏi chỗ
đó. Cả hai cùng nhau chạy rón rén trong bóng đêm u tối, vầng trăng tắt lịm
trong những đám mây dày đặc. Chỉ có bóng điện đường leo lét chỗ sáng chỗ
không. Ngôi chùa này trông vậy mà rộng khiếp, Liên nghĩ bụng, đi lâu thế
rồi mà còn chưa tới được nhà kho. Hà thì không để ý gì nhiều, chỉ cắm cúi
chạy theo lối vòng, khẽ khàng tới mức Liên hơi nghi ngờ rằng, cô bé này có
khiếu đi ăn trộm.
Cuối cùng, hai người dừng lại ở một cánh cửa gỗ, trông cũ và hơi mục. Cánh
cửa bị khóa trái bằng một thanh gỗ trắng chắn qua. Hà nguýt Liên một cái
rồi hai đứa cùng dùng sức, đẩy thanh gỗ sang một bên. Cánh cửa mở toang,
hai đứa lẻn vào ngay, Hà cẩn thận khép cửa lại rồi nhảy vào trong lục lọi cái
gì đó. Choang, một luồng sáng vàng chóe chiếu thẳng vào mặt Liên, cô bé
theo phản xạ lấy tay che lại ngay.
“Ở đâu ra vậy ?” Liên hỏi
“Trong này chứ đâu, lúc trước mình đã từng làm việc này hai lần rồi”
Đúng là có kinh nghiệm có khác, không hiểu bán được bao nhiêu mà chịu
khó ghê vậy.
“Nè, sao Hà bảo chú Hà là thầy trong chùa mà”
“Mình nói giỡn đó, làm gì có chú bác nào ở đây”
Câu nói của Hà làm Liên giật thót
“Thế… thế” Liên lắp bắp
“Không sao đâu” Hà quay lại nháy mắt trấn an cô bạn gái của mình “mình
đã bảo từng làm hai lần rồi mà”
Đã đến nước này thì còn làm gì hơn được nữa, chẳng lẽ đùng đùng làm mặt
giận rồi bỏ về. Liên thở dài tiếp tục đi theo bạn, tuy trong bụng lúc này rối
như tơ vò.
Đồ đạc trong phòng được xếp khá ngăn nắp và gọn ghẽ. Bàn ra bàn, ghế ra
ghế. Hà chỉ Liên đi đến một cái tủ gỗ. Tủ khá nhỏ và không có khóa. Liên
đứng cầm đèn rọi sáng cho Hà dễ làm việc. Bàn tay Hà cứ thoăn thoắt, mò
chỗ này rồi mò chỗ kia. Bỗng cô bé kêu lên khoái chí rồi chỉ vào trong một
cái hốc tủ:
“A, đây rồi!”
Những tưởng Hà sẽ mò vào góc tủ đó nhưng cô bé cho tay vào một hướng
khác. Có một cái ngăn ở phía trên, bị bóng tối che khuất làm Liên tưởng chỗ
đó trống. Hà cầm lên một cái bịch tròn gói bằng giấy trắng.
“Nè” Hà mừng rỡ đưa cái gói ra trước mặt Liên, khoe
“Ủa, mình tưởng bạn lấy trong kia cơ mà”
“Đâu cơ ?” Hà nhướn một bên chân mày, tỏ vẻ thắc mắc
Liên chỉ về phía hốc tủ, tối thui và chẳng có gì cả. Liên chưng hửng, vậy mà
mới nãy đây cô bé còn thấy cái gì đen và ong óng.
“Thôi, xong, về thôi” Hà hất đầu ra phía trước ra hiệu
Liên soi đèn sáng tỏ cánh cửa, Hà thoải mái vừa đi vừa trò chuyện, nhưng
khi cô bé vừa chớm tay để mở cửa thì…
Cạch
Ai đó đã khóa ngoài lại mất rồi.
“Thôi chết” Hà hoảng hốt thì thầm “ai đó nhốt chúng ta rồi”
Ai là ai đây trời? Liên bất chợt thấy đầu nặng trĩu, cô bé bắt đầu lo lắng và
rủa thầm cái vụ trộm tóc ngu ngốc này. Giờ này mà bị nhốt thì làm sao?
Trong lúc đang bấn loạn thì có tiếng khìn khịt vang lên. Một con chó từ đâu
sủa lên ăng ẳng làm Liên thót cả tim.
“Ê, cửa không khóa, là do mình đẩy mạnh nên bị kẹt thôi” Hà chợt nói làm
Liên dịu xuống, nhưng còn con chó thì tính sao?
Hà đưa tay lên miệng làm dấu ‘suỵt’, cô bé áp mắt vào một cái lỗ nhỏ quan
sát. Một lúc sau, Hà nói nhanh:
“Không có chi, con chó nhà hàng xóm, nó đi rồi”
Liên nghĩ bụng:
“chó hàng xóm mà đi giữ nhà cho chùa, hết biết”
Hai cô bé chờ một lúc cho thật sự yên tâm rồi mới bắt đầu thò mình ra khỏi
cửa. Liên thề, lần này là lần đầu cũng là lần cuối. Chẳng bao giờ cô bé đồng
ý bất cứ lời đề nghị nào của bạn bè nữa.
Ngay sáng hôm sau, Hà chở Liên đến một tiệm nối tóc ở gần đường Nguyễn
Thị Minh Khai. Liên không thể ngờ, người ta lại có thể mua số tóc đó với
một giá hời như vậy. Liên nhận một nữa và cảm thấy cũng đủ để trả tiền
thuê nhà tháng này, còn để trang trải cho một số món khác nữa.
Vài tuần sau, nỗi ám ảnh về tiền bạc lại quay về với Liên. Chưa nằm ấm chỗ
được một thời gian, số tiền trong túi của cô bé lại phải nói lời biệt ly với cô
chủ. Liên lại mệt mỏi và bắt đầu tìm kiếm công việc làm thêm. Một hôm,
không hiểu trời xui đất khiến thế nào, Liên lại đi ngang qua con đường có
tiệm nối tóc hôm nọ. Thoạt đầu cô bé cũng không để ý, nhưng đột ngột bà
chủ chạy ra ngoắt Liên lại, cô bé mới thậm thụt bước lại vào trong tiệm.
Bà chủ mời Liên ngồi và bắt đầu nói chuyện với Liên về chuyện tóc tai hôm
trước. Liên cứ ngỡ bà này đòi lại món tiền vì số tóc đó không hợp vệ sinh
chăng? Rủi mà như vậy thì cô bé biết đường đâu mà nói hả trời. Nhưng cũng
may, bà ta chẳng đả động gì tới chuyện đó cả. Mà không hẳn là không đả
động, chỉ là bà ta muốn hỏi Liên còn muốn bán tóc nữa không thôi.
“Thế cháu không có ý định bán thêm à?” Bà chủ hỏi, vẻ hy vọng
“Không ạ” Liên thành thật trả lời
“Thế thì tiếc nhỉ ?” Bà chủ chắt lưỡi
“Nhưng tóc cần thế hở cô?”
“Cần chứ” Bà chủ kêu lên “thường thì có thể dùng ni-lông, nhưng nếu có tóc
thiệt bán thì tốt”
Liên tạm biệt bà ta sau vài phút trò chuyện. Công nhận là cô bé có hơi tiếc
thật, nhưng chẳng biết làm sao. Liên chậm rãi lái chiếc xe đạp về hướng nhà
trọ, nhưng trên đường đi, cô bé bất ngờ nhìn thấy bà cụ trên chuyến xe bus
hôm nào. Bà ta đứng bên vệ đường và nháy mắt với cô bé. Ối, bà ta vừa
nháy mắt ở đằng xa kia. Liên nín thở thắng xe lại. Cái nháy mắt của bà cụ
làm Liên có cảm giác hơi ngộp, không biết vì sao.
Nhưng cô bé lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng rồi lượn xe về phía bà
cụ. Bà ta gật đầu chào Liên, bà hỏi, giọng vẫn rất ấm áp và ân cần:
“Chào cháu, cháu còn nhớ ta không ?”
“Cháu nhớ ạ”
Thì ra bà cụ bị trật chân giữa đường và không có tiền đi xe. Liên tình nguyện
chở bà cụ về đến tận nhà. Cô bé đèo bà đi đến hết hai con đường lớn, Liên
không biết nhà bà cụ lại xa thế. Nhưng càng đi, cô bé lại càng thót bụng.
Con đường đến nhà bà cụ này, y hệt con đường mà lần trước nhỏ Hà dẫn
Liên đi chôm tóc, nói cách khác, Liên đang trên đường đến ngôi chùa nọ.
Định bụng sẽ để bà cụ ở gần một chỗ nào đó rồi đạp xe về ngay, Liên quả
thực không muốn nhìn lại ngôi chùa đó một chút nào nữa. Nhưng nhìn bà cụ
ốm yếu, cứ ngã vào người mình, lúc nhìn Liên thì bà già lại móm mém cười,
Liên không nỡ.
Ghét của nào trời trao của ấy, quả đúng ngay chốc con hẻm tạt vào ngôi
chùa. Liên bạo dạn hỏi:
“Bà sống ở đâu vậy ạ?”
“Bà ở trong chùa cháu ạ”
Tim Liên giật thót lên một cái thật mạnh. Thôi rồi, đừng nói bà ở trong cái
nhà kho hôm nọ luôn nha, Liên thầm khấn trời, hy vọng không phải vậy. Bà
cụ bảo Liên dựng xe ở một gốc tường gần chùa rồi dìu bà đi sâu vô trong.
Trời buổi sáng làm Liên đỡ sợ hơn, nhưng ngôi chùa này có cái gì đó là lạ.
Ai đời lại xây một cái chùa nhỏ xíu mà mấy cái nhà xung quanh lại bự tổ
chảng vậy nè. Cũng còn may, bà cụ không bắt Liên dắt lại cái nhà kho đó mà
dẫn cô bé quẹo vào một đường luồng của sân sau chùa. Trong đó hơi hơi
giống như một cái hầm nhỏ vậy. Trần nhà mục nát và thoảng khói. Giường
và bếp đặt gần cạnh nhau, cứ như thể bà cụ vừa ăn vừa ngủ ở đây luôn vậy.
Liên dìu bà lên giường nằm nghĩ rồi vội xin phép ra về ngay, nhưng bà nắm
tay Liên bảo nán lại một chút. Không dám làm phiền lòng bà cụ, Liên đành
ngồi một gốc ở cuối giường tán gẫu với bà già. Cũng chẳng có chuyện gì
nhiều để mà nói, ngoài mấy chuyện hỏi thăm lặt vặt, Liên chỉ biết đáp hờ
cho xong. Cô bé chỉ mong bà cụ than buồn ngủ để mà Liên có cớ ra về.
Nhưng mà bà già càng lúc càng tỉnh ra như sáo, khuôn mặt hom hem dường
như phồng ra lúc vui vẻ, chắc đã lâu rồi bà không nói chuyện nhiều với ai.
Liên nghĩ bà ấy sống một mình vì chung quanh chỉ xếp một cái giường duy
nhất, giường lại nhỏ nên chắc chẳng có ai xin nằm ké. Bà cụ quả là sống một
thân một mình thật. Liên chợt nhớ đến bà ngoại của mình rồi tự chắc lưỡi
“tội nghiệp”.
“a, hôm nọ, cháu và bạn cháu đến đây lấy tóc phải không?”
Liên giật mình, miệng cô bé há ra. Câu hỏi này của bà cụ như một cú nhéo
mạnh. Trời đất, làm sao mà bà ấy biết vậy cà?
“Đừng sợ” Bà cụ cười hì hì “lấy thì lấy, có gì mà ngại hở cháu”
Liên cười trừ, khuôn mặt vẫn còn hơi đờ nhưng hơi thở cũng nhịp đều hơn.
Hình như bà ấy không có ý bắt chẹt Liên, nhưng mà sao Liên cứ cảm thấy
chột dạ hoài. Có cái gì kỳ lắm đang xảy ra.
“Thế cháu bán được bao nhiêu?”
“Cũng ít thôi ạ” Liên đáp lí nhí
“Ừm, từng đó thì thấm là bao, có muốn nữa không bà cho thêm”
Mắt Liên mở lớn, chợt quên mất cái sự lo lắng nãy giờ của cô bé:
“Thật hả bà”
“Ừ” Bà cụ gật đầu cười hiền
“Nhưng mà…” Liên nói một cách khó khăn, nhìn cô bé có vẻ trăn trở lắm,
cứ làm như đang chuẩn bị nhận của nả gì ghê gớm lắm vậy.
“Có gì đâu, bà biết cháu là một cô gái ngoan, để bà cho cháu cái này”
Bà cụ chồm lên, kéo chiếc chiếu trên đầu giường ra, để lộ một cái kéo ngọn
hoắc. Thân cây kéo làm bằng gỗ mộc, đẽo gọt một cách rất tỉ mỉ và trau
chuốt. Hai lưỡi kéo không đều nhau nhưng có vẻ rất bén. Bà cụ cầm cái kéo
lên, mò vào trong túi lấy ra một mảnh vải khô rồi quấn mũi kéo lại, cột cứng
ngắt. Bà đưa cái kéo cho Liên, cô bé nhận mà mắt cứ mở lớn hết sức kinh
ngạc.
“Ơ, bà cho cháu cái kéo ạ?”
“Ừ” Bà cụ lại đáp
“Nhưng…để làm gì ạ?”
“Để từ từ bà nói cho mà nghe” Bà cụ ôn tồn đáp “hồi xưa ấy, mẹ của bà lúc
chiến tranh có nhặt được của người ta một nén vàng. Bà ấy dùng toàn bộ số
vàng đó mua nhà, mua cửa, sắm sửa đủ thứ. Rồi vào một ngày mùng ba tết,
có một cô đồng tìm đến, hỏi xem mẹ bà có cần mua gương không. Mẹ bà từ
chối nhưng vẫn mời cô đồng uống nước và ăn bánh. Cô đồng không nói gì,
ăn hết phần bánh của mình và xin một cái hộp diêm đem về. Kể từ hôm đó
mẹ bà làm ăn ngày càng khó khăn và nợ nần chồng chất. Bao nhiêu của nhà
đem gán hết để trả nợ. Rốt cục chỉ còn mỗi một cái kéo. Mẹ bà buồn phiền
quá nên bỏ quê đi mất biệt, gởi bà cho một cô hàng xóm nuôi hộ. Nói là nuôi
hộ nhưng thực ra là để bà đi ở đợ cho người ta. Mẹ bà chỉ đưa cho bà cái kéo
đó để giữ làm tin. Sau này, cô đồng lại tìm đến bà và hỏi thăm. Cô đồng bảo
là lỗi của cô nên nhà bà mới tán nghiệp, nên cô muốn giúp đỡ. Cô hỏi bà còn
cái gì quý thì đưa cho cô mượn, bà liền đưa ra cái kéo. Cô đồng xem cái kéo
rồi dùng tóc lau nhẹ hai cái lưỡi. Lúc đó bà còn không hiểu nhưng mà về
sau, bà lấy cái kéo đó cắt đồ, cắt thứ gì là nói dài ra lại thứ ấy. Ngoài mấy đồ
cứng, tiền và thức ăn, thứ gì mềm như sợi chỉ, cắt ra là dài lại ngay.”
“thật thế hả bà”
“nhưng mà người có duyên thì mới cắt được, cháu à”
“vậy sao bà tặng cho cháu”
“Bà không xài được cái kéo này nữa, bà già rồi cháu ạ, từ khi gặp cháu, bà
đã muốn tặng cháu cái kéo, chắc là cái duyên đấy cháu ạ”
“nghe bà dặn này” Bà cụ đột nghiên nghiêm giọng “cái kéo này, cháu cắt tóc
của ai thì phải nhặt cho bằng hết số tóc đó, không được chừa lại một sợi nào,
nếu mà chừa lại là không xong đâu. Và nhất định, cắt ai thì cắt, cấm tiệt
không được tự cắt tóc của mình.”
Nói xong rồi bà cụ lại tỏ vẻ mệt và muốn Liên đi về. Cô bé chưng hửng khi
thấy mình bị đuổi về bất ngờ như thế, cô bé đành chào bà lão rồi ra dắt xe
đạp về nhà trọ. Trên đường đi, Liên cứ thắc mắc mãi, nhưng nghĩ thế nào
cũng nghĩ không ra. Thời đại nào rồi mà còn mấy cái chuyện quái quỷ như
thế. Liên nghĩ rồi phì cười trước lời nói của bà cụ, thế mà suýt nữa cô bé lại
tin cơ đấy. Nhưng mà cô bé vẫn cất cái kéo trong túi không dám vứt, nhỡ mà
sau này gặp lại, bà cụ lại đòi thì biết làm thế nào.
Hôm sau đi học, Liên kể chuyện này với Hà nghe, nghe xong cô bạn tỏ ra rất
kinh ngạc:
“Ủa, sao lạ vậy”
“Cái gì mà lạ ?”
“Mình đâu biết trong chùa có cái đường luồng như thế”
“Trời đất” Liên bĩu môi “cứ làm như Hà sống trong đó không bằng, hôm nọ
bảo chú Hà là thầy trong chùa mà có thấy đâu”
Hà cười giả lảng, nhưng vẫn một mực khẳng định không có một cái đường
luồng nào cả. Để chứng minh, Hà quyết lôi Liên tới lại chỗ đó cho bằng
được. Liên chìu bạn, một phần có ý muốn trả lại cây kéo cho bà cụ. Nhưng
khi đến nơi, tim Liên nhưng muốn văng ra khỏi lồng ngực. Quả đúng như
Hà nói, chẳng có cái đường luồng, cũng chẳng có cái nhà nào như căn hầm
trong chùa cả. Hỏi sư tăng trong chùa, họ đều lắc đầu không biết có bà cụ
nào sống quanh đây. Liên chợt cảm thấy lạnh buốt sóng lưng, chẳng lẽ nó
nằm mơ?
Nhiều tuần sau đó, Liên cố quên đi chuyện vớ vẩn này, bắt đầu sinh hoạt này
như bình thường, Hà cũng chẳng đả động gì đến mấy cái vụ tóc tai nữa.
Nhưng sống thì vẫn sống nhưng đời sinh viên làm sao sống không cần tiền.
Liên lại xa nhà, lạ nước lạ cái, đụng cái gì cũng tiền, tiền. Hết tiền là sống
không nổi, thời hạn trả tiền nhà tiếp theo đã đến mà Liên chẳng thể tìm ra
công việc gì có lương đủ cao một chút. Chỗ nào cũng bắt chẹt, thời gian làm
thì còn đòi hỏi chiếm nhiều hơn thời gian học, làm sao mà nhận?
Tối hôm đó cả mấy người kia ngủ hết. Chỉ còn mỗi mình Liên trăn qua trở
lại cũng chẳng tài nào nhắm mắt lại nổi. Vô tình, cô bé lại moi chiếc kéo kia
ra. Thỉnh thoảng những lúc túng thiếu như vầy, cô bé lại nghĩ phải chi nó cắt
tóc, tóc lại dài ra lại thì cũng hay. Xoẹt ra xoẹt vào, Liên vui tay rồi nổi máu
bạo. Cô bé lén trườn ra khỏi nệm, nhẹ nhàng xé tấm vải buộc mũi kéo đi rồi
chui qua tấm màn của người bạn nằm sát bên cạnh. Liên liếm môi rồi chờ
cho tới kia cô gái kia trở người, để lộ mảng tóc bóng nõn được dập láng
trơn. Liên nhìn quanh để chắc chắn thêm một lần nữa rồi liều mạng xẻn đi
một ít ở đuôi tóc. Trước cặp mắt kinh ngạc của Liên lẫn ánh trăng thỏ thẻ
chíu vào. Số tóc bị cắt đi bỗng đâm dài ra như cũ. Hệt như một cuốn phim
quay chậm, mấy mẩu tóc con con trườn ra như mấy con rắn nhỏ xíu, đâm dài
ra tới khi bằng mức bị cắt lúc nãy mới thôi.
Liên hít mạnh một hơi rồi không hiểu sao, cô bé sợ hãi nắm chặt mũi kéo rồi
quay về giường mình. Liên cất ngay cái kéo đi vào trong ba lô hành lý rồi
trùm mền cố ngủ. Cô bé vừa mừng lại vừa sợ. Nhưng mừng chỉ một mà lo
tới mười. Nỗi lo vô hình cứ bám lì lấy não Liên. Cô bé định bụng sẽ kể cho
Hà nghe, nhưng lại không dám.
Vài hôm sau, cô chủ nhà bắt đầu đến thu đợt tiền nhà cuối tháng. Mọi người
ai cũng trả trừ Liên và một chị năm ba. Cô chủ nhà tỏ vẻ khó chịu và hẹn
sáng mốt sẽ lên lấy. Liên buồn rầu nghĩ xem có nên viết thư gửi về cho cha
mẹ dưới quê không. Nhưng mà cô bé hiểu tình cảnh lúc này dưới quê còn
khó khăn biết bao nhiêu, Liên không muốn làm thế một chút nào. Túng quá
làm liều, Liên chợt nhớ đến cái kéo, cô bé quyết định tối nay sẽ hành động.
Trăng đêm nay có vẻ sáng hơn mọi lần, đúng như thường lệ, cứ chín rưỡi là
người dân bắt đầu tắt điện đi ngủ. Mấy cô gái cùng trọ trong căn nhà quậy gì
thì quậy, đến mười một giờ là mạnh ai lăn quay ra ngủ phần người ấy. Liên
cố căng mắt ra, cô bé cũng bỏ mùng và đi ngủ hệt như những người khác,
nhưng trong tay cô bé nắm chặt cái kéo cán gỗ và chờ đến nữa đêm tối mịt.
Bóng đêm heo hắt làm Liên cảm thấy rờn rợn, nhưng hình như thủ phạm bao
giờ cũng can đảm hơn là nạn nhân. Liên kéo mùng rồi thậm thụt bước qua
phần nệm của cô bạn kế bên. Liên thủ sẵn một tờ giấy A4, cô bé lại chờ cho
đến khi người bạn trở người nằm một bên mới dễ hành động. Mái tóc dài
óng mượt lại đập vào mắt Liên, làm việc này có hơi điên thật, nhưng trước
mắt Liên giờ đây chẳng phải là tóc nữa, mà cô bé ép mình nghĩ đấy là một
cuộn tiền. Thế là…
Xoẹt…
… Xoẹt…
Xoẹt…
Mũi kéo bén ngót tung ra khép vào đều đặn và ngọt xớt. Liên cố cắt thật
chậm để không gây ra tiếng động, rồi y như lần trước, chỗ tóc bị cắt đi dần
dần đâm dài ra, nhưng không nhanh như hôm nọ, nó mọc một cách từ từ và
chậm rãi. Liên nhanh chóng gói mớ tóc cắt được vào tờ giấy A4 rồi nhanh
nhẩu nhét nó vào ba lô, nhưng lúc này Liên hơi bồn chồn nên nhỡ đạp vào
một cái bao kêu lên tiếng ‘soạt’. Cô bạn kia trở mình, Liên lẹ làng trườn vào
trong nệm và quấn chặt mền lại, chỉ chừa một lối hở để quan sát. Cô bạn đó
vươn mình lên rồi theo thói quen, cô ta làm động tác vuốt tóc, nhưng hỡi ôi,
hình như cô ta cảm thấy được. Mắt của cô bạn mở rộng, cô ta hoảng hồn
chụp lấy mái đầu của mình rồi hét toáng lên, Liên điếng người vùng mền
choàng dậy, cả bốn người kia cũng bật đèn lên luôn. Mọi người hớt ha hớt
hải hỏi cô bạn có chuyện gì, cô ta mếu máo rặn ra từng chữ:
“Coi này, tóc, tóc của tôi… ỦA??”
Mái tóc của cô ta đã kịp dài ra lại ngay kia ánh đèn được bật lên. Mọi người
thi nhau mắng cô ta ngủ mớ rồi lại lui cui tắt đèn ngủ lại. Liên thở một hơi
dài, cô bé mệt mỏi chui vào mùng, sự sợ hãi làm con người ta muốn lụi cả
đi…
Thế là ngay hôm sau, chờ cho các bạn đi hết, cô bé moi xấp giấy A4 có chứa
mớ tóc cắt được hôm qua ra đem bán. Đến hạn nộp tiền nhà, chỉ có mỗi Liên
có tiền để đưa cho bà chủ, còn chị năm ba kia vẫn chẳng có xu nào.
Người ta bảo ăn trộm quen tay, ngủ ngày quen mắt. Bén mùi tiền, Liên bắt
đầu thấy mọi chuyện dễ dàng và ổn thỏa. Thời gian làm mòn đi tất cả, kể cả
sự hồi hộp và hoảng sợ. Liên ngày càng dạn dĩ hơn. Bao nhiêu khoản tiền
phải nộp càng thôi thúc cô bé thực hành phi vụ tiếp theo. Lần này phải làm
một mẻ thật lớn rồi thôi. Tối hôm đó, Liên dùng cây kéo cán gỗ bắt đầu cắt
trộm tóc của hầu hết tất cả mọi người. Tiếng xoèn xoẹt lạnh lẽo cứ lặng lẽ
vang lên. Hết đợt tóc này lại đến đợt tóc kia rơi xuống, bao nhiêu đợt tóc đổi
lấy bấy nhiêu đấu gạo, đấu tiền. Liên vui mừng vì không những bản thân có
thêm thời gian dư dả để học hành mà còn có cả mớ tiền cứ xủng xoẻng trong
túi. Cô bé thi thoảng còn gửi tiền về cho cha mẹ với lý do làm thêm được rất
nhiều tiền. Lại còn gởi hẳn cho mẹ một bộ tóc giả dày và đen óng nữa chứ.
Mấy người bạn cùng chỗ trọ cứ khen Liên biết làm việc, kiếm được nhiều
tiền. Họ chẳng bao giờ cảm thấy tóc trên đầu mình ít hơn vì chiếc kéo chẳng
bao giờ tỏ ra hư hại.
Cuộc sống cứ thế mà tiếp diễn, cho đến một hôm…
Hôm nay bắt đầu ngày lễ noel, mọi người trong căn nhà trọ không đi chơi
đâu mà mua thức ăn về cùng nấu và ăn chung. Căn nhà hôm đó tỏ ra rất
nhộp nhịp và vui vẻ, đột nhiên, một chị năm hai cần cắt một củ hành to
nhưng tìm không ra một cây dao nào. Liên nghĩ cây kéo của mình cắt thức
ăn thì không làm chúng dài ra được, nên hào phóng rút kéo ra cho bạn mình
mượn. Một chút sau, có tiếng xoèn xoẹt cất lên, Liên giật nảy mình. Có tiếng
cười ồ ré lên, thì ra cô bạn đó vừa chọc Liên, cắt đi một ít tóc ở sau ót cô bé.
Liên hét lên hoảng sợ làm những người kia nín bặt tiếng cười, họ không hiểu
tại sao Liên lại sợ hãi đến vậy. Về phần Liên, cô bé ngại mái tóc sẽ dài ra
trước mắt của mọi người nên viện cớ đau bụng chạy ngay ra ngoài, cô bé
giựt phăng cây kéo từ tay chị năm hai kia. Những người còn lại tỏ ra hơi
hoang mang và chưng hửng.
Liên núp ra phía sau nhà và vội vã kiểm tra mớ tóc của mình. Trời đất, ánh
đèn đường chiếu vào càng làm rõ mái tóc của cô bé, nó không dài ra mà thay
vào đó, có một nén vàng nhỏ óng ánh dính trên vai áo của Liên. Cả đời Liên
chưa bao giờ thấy vàng, chỉ cắt có một xíu xiu tóc và Liên có luôn cả gần
một nén vàng.
Kể từ sau hôm đó, Liên trở thành một cô sinh viên giàu có, cô bé bỏ tiền
mua hẳn một chiếc laptop và sắm sửa đủ các bộ quần áo hàng hiệu cho
mình. Thỉnh thoảng còn tỏ ra hào nhoáng cho một số những người bạn thân
trên lớp vay nữa. Ăn thì toàn là đồ hảo hạng. Hà và Liên lúc nào cũng cặp kè
đi chung với nhau, cô bé kia từ khi thấy Liên giàu lên đột xuất liền kiếm cớ,
lúc nào cũng gài Liên khai ra cách kiếm tiền. Một lần vui miệng, Liên kể lại
cho Hà nghe về bà cụ hôm nào, Hà gật gù rồi xin Liên cho xem cái kéo.
Kể từ lần đó, Hà tỏ ra cực kỳ thân mật với Liên, liên tục giúp đỡ Liên trong
học tập và ân cần lo lắng cho cô bé. Liên không để ý nhiều vì nghĩ Hà là một
người bạn tốt, vì thế cô không ngại chia sẻ những lời dặn và bí mật về cây
kéo với bạn mình. Một hôm, Hà bảo bố mẹ cô lại đi công tác xa mà Hà thì
không muốn ngủ một mình, vì thế cô ta muốn Liên lại nhà ngủ đỡ một bữa.
Chiều bạn, Liên xách theo một bộ đồ và đồ dùng cá nhân sang nhà bạn ngủ.
Cô bé không quên mang theo cái kéo quý. Hà mang ra hai ly nước cam mời
Liên uống, không một chút nghi ngờ, Liên đưa ly nước của mình lên miệng
tu vài hớp. Sau đó, Hà bảo hơi mệt và muốn lên giường ngủ ngay. Cả hai tắt
đèn nằm bên cạnh nhau, Liên ngủ nhanh hơn và không biết lý do gì, cô bé
nằm ngủ say như chết, chẳng nhớ gì cả. Hà nhân lúc Liên thiếp đi liền lục
túi, moi ra cây kéo cán gỗ. Cô ta cũng vào phòng riêng của mình, lấy ra một
cái kéo y hệt, tuy màu gỗ hơi khác một chút. Hà tráo cây kéo giả nhét và
trong túi xách của Liên rồi yên tâm leo lên giường nằm ngủ cùng bạn.
Sáng hôm sau, khi đánh răng, Liên cảm thấy hơi choáng và khó chịu. Cô bé
kiểm tra đồ đạc trước khi về và không nghi ngờ gì cả. Hà lúc đầu có hơi lo
nhưng khi thấy Liên không phát hiện điều gì, cô ta cũng bớt sợ đi.
Những ngày sau đó Hà không còn tỏ ra thân thiết và cặp kè với Liên nữa, cô
ta lập cho mình nguyên một hội bạn, giàu có và kênh kiệu. Liên không để ý
vì cho rằng bạn mình đã thay đổi. Thực chất Hà không hề gây sự với Liên và
cả hai thỉnh thoảng cũng đi chơi và trò chuyện với nhau. Vì thế, chẳng bao
giờ Liên thấy xích mích với Hà cả. Chỉ đến một thời gian sau, Liên bắt đầu
cần sử dụng lại cây kéo của mình, cô bé mới vở lẽ ra tất cả. Tối hôm đó,
Liên dùng kéo cắt một mảng tóc của cô bạn năm hai như thường lệ, và
không thể ngờ rằng, số tóc đó không mọc ra lại.
Hoảng vía, Liên vội vã giấu đi số tóc cắt được vào bao giấy rồi trốn đi ngủ.
Cả buổi đêm, Liên suy nghĩ và nhận ra sự giàu sang đặc biệt của Hà, cô bé
thầm so sánh giữa Hà và bản thân, một lúc sau đã nhận ra sự giống nhau của
cả hai. Quả nhiên, Liên chồm dậy và soi đèn nhìn kỹ cây kéo, mũi của hai
lưỡi kéo dài hơn và đều hơn cái kéo thật của Liên, vả lại cây kéo này có cái
cán xậm màu chứ không trắng như cái kéo thật. Liên điên tiết, vừa sợ hãi lo
cho mái tóc của người bạn nằm bên cạnh, vừa tức con nhỏ Hà ranh mãnh,
láu cá.
Ngay sáng hôm sau, Liên đã nghe thấy tiếng hét vang trời của cô bạn nằm
bên cạnh. Mọi người ồ à liên tục, chỉ riêng cô bạn đó nằm khóc bù lu bù loa.
Mái tóc bị sởn đi trông cực kỳ gớm ghiếc, chẳng ra hình thù nào cả. Liên
nuốt nước bọt và lẻn đi đến trường. Liên lôi Hà vào một gốc lớp và bắt đầu
tra hỏi:
“Nè, nói thiệt đi, Hà lấy cây kéo của Liên phải không?”
“Kéo gì nhỉ, Liên nói gì thế?” Hà tỏ ra khinh khỉnh và xem thường vẻ mặt
của Liên
“Đừng có giỡn, biết điều thì trả đây, đừng để tôi làm to chuyện”
“Làm to chuyện gì?” Hà nổi xung “bị điên hả, mới sáng mà cà giựt, ngon
nhào vô coi thử”
Liên tức tối bỏ đi, để lại Hà khoái trá đứng ở góc lớp nheo mắt nhìn Liên
châm chọc. Kể từ sau lần đó, Liên và Hà cắt đứt hoàn toàn tình bạn, cả hai
coi nhau như kẻ thù. Những người bạn của Liên cũng dần cảm thấy ghét tính
cách của Hà. Càng ngày, cô ta càng làm ra vẻ khó ưa và kênh kiệu. Cô ta
sắm sửa và trang điểm lòe loẹt, làm ra vẻ một dân chơi thứ thiệt, coi thường
tất cả những người bên cạnh. Đến một ngày, Liên ngồi trò chuyện phím với
Loan, Huệ, hai người bạn khác của Liên:
“Nè, mấy bạn có nghe tin gì chưa” Loan hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng
“Tin gì?”
“Nghe nói giờ đây hả, khu phố mình nổi tiếng về việc con gái đi nối tóc đó”
“Vậy hả?” Liên chột dạ
“Ừm” Loan gật gù “ai cũng đổ về đây đi nối tóc, không hiểu tóc ở đâu mà
người ta nối nhiều vậy ha”
“Đừng có nói mấy chuyện này, xui xẻo lắm” Huệ gạt đi
“Sao vậy ?” Liên giật mình hỏi
“Nghe nói ấy hả, hồi xưa cũng có một vụ như thế. Người ta bảo rằng, có một
mụ phù thủy đi ăn cắp tóc để bán, bà ta có một cây kéo có cái cán bằng gỗ,
hễ cắt tóc của ai là người đó dài lại ngay”
“Vậy hả, hay quá vậy” Loan nói một cách thích thú
“Không hay đâu” Huệ lắc đầu “nữa năm đầu, tóc của những người bị cắt sẽ
dài ra lại, nhưng càng về cuối năm sau, đúng ngày mùng ba tết, người nào
mà cầm cái kéo đó đi cắt tóc, sẽ phải cắt đi linh hồn của mình trao cho mụ
phù thủy đó”
“Thật không” Liên xụi người đi
“Thật, nhưng mà vầy, ai là chủ nhân của cây kéo mới bị”
“Nghĩa là sao?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét